Đọc bài thơ nhớ tới, hồi sinh viên suýt oánh nhau vì vụ ném phấn kiểu này.) Trai Xây Dựng lấy phấn làm hoa, khi gặp con gái từ xa tới trường, Tàu bay gấp giấy lời thương, Gửi vào trong gió theo đường tình yêu. Trên tầng cao biết bao nhiêu? Những chàng dũng sĩ buông chiều làm thơ, Bao lời ong bướm mộng mơ, làm cho mái tóc buông hờ bay bay. Em đến "Xây Dựng" sớm nay, Đêm về thao thức mê say nồng nàn!!
Còn bài này không biết bác nào có nhớ: Trai xây dựng như chim anh vũ Gái xây dựng như củ sắn lùi Trai kinh tế nhu khỉ cụt đuôi Gái kinh tế như cành liễu rủ Chim anh vũ đậu cành liễu rủ khỉ cụt đuôi ngậm củ sắn lùi p/s: đại kình địch của XD hồi đấy là đám trai Kinh tế dặt dẹo dở hơi cơ mà toàn sở hữu gái xinh - hehehe. Nhớ lại nhiều vụ vui phết
Trai Xây dựng được tiếng ga lăng Không quá giỏi để là mọt sách như bọn bách khoa Cũng không dốt như mấy thằng kinh tế ham ăn và chơi. Mình tầm bậc trung, thành ra các em ý kết.
... Chủ đề hàm truyền đang sôi động mấy ngày nay có chút gì đó phảng phất trong câu chuyện sau. Nguyên nhân chính là chưa biết cái lỗ nó ra làm sao nên sẽ còn bàn luận nhiều nhiều. Có bao nhiêu đồng chí Đồng Tâm đã từng là nhân vật chính trong câu chuyện này nhỉ > Chuyện là như vầy, có đồng chí nào đọc xong thấy đúng quá thì like mạnh nha. Cái này bê nguyên của thằng Phẹt liệt vào đấy. [Mở đầu] Đến tận năm thứ 2 đại học, khi tôi 20 nhưng vẫn chửa biết cái ấy nó ra cái nàm thao. Mà chả riêng tôi, đám bạn chung phòng KTX cũng vậy. Thế nên trong những câu chuyện đêm khuya chúng tuyền bàn về nó rùi chửi nhau chí chóe, tuyền những thứ tầm phào nhưng cũng rất đỗi lớn lao, tỷ như nó có mấy lỗ, màng trinh nằm ở đâu, lông mọc xuôi hay mọc ngược, hình tam giác hay ô van..., đại khái thế. Tôi cam đoan rằng nếu các thày cô trên giảng đường mà thấy không khí tranh luận này thì cũng đến ngã lăn ra bục giảng mà thèm thuồng bởi cái tinh thần và sự hăng say ấy. Vài đứa trong phòng tuy mang tiếng là có người yêu nhưng ngố không chịu được. Ai đời chúng bảo lồn trông như cái hến, con trai. Mà cũng phải, may mắn thì được cái cầm tay, đỉnh cao của phong độ cũng chỉ mút mát tí đầu ti chóp lưỡi. Là chấm hết đcm. Chúng tôi đói ăn kinh niên và thèm cái đó mãn tính. Tôi cứ cay cú, thế đéo nào đời sinh viên nó lại đi với thời trai trẻ, lố bịch bỏ mẹ ra, bố trí lệch pha đi tí có phải hay không. Đại để như khi già hẵng đi đại học, vửa vui lại lắm bạn tâm giao, còn khi trẻ cày cuốc kiếm cơm và rờ cái đó mỗi khi ham hố. Để cải thiện tình hình, ngoài việc ăn chịu quán cơm chúng tôi còn tổ chức việc rình xem. Cơ mà cái trường tôi hồi đó khu nữ vệ sinh khép kín trong phòng nên sự rình mò gần như bất khả. Nhưng hẵng may, phía đầu hồi khu tôi ở là cái tập thể đéo gì kế bên, có một tiểu thư xinh lắm hay đánh dương cầm bên cửa sổ, chốc chốc lại đứng lên lộ cặp đùi thon trong chiếc quần đùi bò có quai đeo lên vai và yếm ngay trước ngực. Tuy chả rình xem được nhưng cũng đủ gia vị để chúng tôi nêm mếm hay pha phách tưởng tượng thêm về cái lấp ló bên trong. Tôi cay lắm nên quyết tâm điều nghiên xem nó ra cái nàm thao mà đàn ông ai cũng nhâu vào và chúng tôi lại sinh ra ở đó. Tôi gạ thằng Lún Phún nằm tầng dưới, chuyên gia ngửi dắm tôi rồi loa lên cho cả phòng cùng biết. Mặt mũi nó rực rỡ lắm nhưng lại xìu rất nhanh, cơ mà không có tiền. Ừ nhỉ, tiền ăn, tiền quán còn đầm đìa thì móc đít ra mà nhòm. Tôi bàn thêm, ngày tao mày tích kiệm mỗi đứa 5 trăm, cuối tháng tròn 30k, đá tốt. Mặt nó lại nhăn nhúm, móc đít 7 ngày không thối lấy đéo đâu 5 trăm. Mẹ kiếp, nan giải nhở. Bỗng đâu một ngày nó hớn hở bảo tôi, tối nay đi đá phò xem cái đó nó thế nào nhé. Mày lo bắt phò, tao chi tiền. Tôi sướng quá đến độ quên không gặng hỏi tiền lấy đâu ra. Mãi sau nó mới kể là nhặt được 1 nghìn ở sân trường, xem hai số cuối táng bạch thủ con đề, trúng phóc 70k. Thú thật hồi đó tôi còn không biết giá phò và dò tìm ở đâu. Mà hỏi chúng bạn thì ngại và chắc gì đã biết. Thằng Lún Phún chắc cũng chả biết gì nên mới giao nhiệm vụ đó cho tôi. Nhưng tôi vốn thông minh, lại quyết tâm cao độ cho sự nghiệp sờ mó nên sự sáng dạ đội lên cao vút. Tôi lân la đám xe ôm cổng trường, dò dẫm. Hố hố đcm đời tôi cứ ước ao nếu có được làm luận án tiến sĩ về phò thì tôi sẽ chọn các đồng chí xe ôm làm hướng dẫn bởi sự chỉ bảo của họ không gì rõ ràng, tường tận và nhiệt tình hơn. Thì đây, đường Láng, tầm 9 giờ đổ đi, 30k tàu nhanh một nhát, sới thiên nhiên nhảy qua hàng rào phía nhiều cây kề mé sông Tô Lịch. Lại thêm tí khuyến cáo, sinh viên nếu mặc cả sẽ được giảm giá, lịch sự tử tế có khi còn được...ăn không. Chiều đó tôi mới thằng Lún Phún cơm sớm lắm, lại còn tắm táp sạch choang, liên hoan gần hết bánh Camay vỏ hồng rồi đóng bộ. Tôi áo trắng sơ vin trong quần JEAN xanh, nó cũng rứa. Tôi ngứa mắt nên thay phắt sang Jean đen, ống loe xé gấu te tua điệu đà thời trang nhức nhối. Rồi chả thèm đợi đến 9 giờ, bọn tôi bách bộ ra đường Láng, chọn một gốc xà cừ to, mặt khi bấc ra đường, khi ngó vào trong rít thuốc. Đêm ấy đầu hạ các bạn ạ và đường Láng thủa xưa chỉ là một lằn nhỏ với những gốc cây xà cừ to và phía rìa đường mé sông Tô Lịch là những hàng cây lau nhau chen chân đứng lúp xúp trong ánh đèn màu qua một bờ tường xây có giăng lưới hình mắt cáo. Đợi mãi chả thấy em phò nào mà tuyền những người ngược xuôi. Bao Vina sắp cạn và miếng kẹo cao su trong mồm đang bã ra từng mảng. Bất chợt hai con xe cái đéo gì máy to khuỳnh khoàng phanh két dựng đứng trước mặt. Một thằng bận áo thun trắng bó Đông Xuân cộc tay, cổ đeo xích bạc nhướng mắt, chào hai thằng em. Tôi tí tóe mẹ đái ra quần, còn thằng Lún Phún thì xọc tay vê mớ tiền nghe sột soạt. Cướp à? Chả có nhẽ..., hay xin đểu? Không phải - khi một giọng cất lên từ một gã đóng nguyên cây lụa trắng may vá theo lối Tầu, đầu chải dầu bóng láng, cổ đeo xích vàng to như xích chó Ngao ' đừng làm các em nó sợ'. Rồi gã bấm vai cho thằng tài rồ ga phi lên trước. Thằng ban nãy dịu giọng, đó là đại ca anh, nếu hai chú ưng ngủ với đại ca anh một đêm thì tiền tiêu không phải nghĩ. Bọn tôi chả hiểu đéo gì về lời đề nghị đó, mặt mũi ú ớ trông rất Việt gian. Thằng kia phải thuyết, đại ca anh chỉ thích giai, đi thì ngồi lên anh đèo, hai chú 3 trăm, ồ kế. Hế hế đcm hiểu roài, anh cho bọn em xin, bọn em sinh viên đứng đây chờ bạn gái. Thằng kia ném cho quả nhìn hình lịu đạn rút chốt rồi rồ ga lên sát chỗ đại ca, đầu lắc hai cái. Chúng vút đi trong nỗi bàng hoàng lẫn choáng váng của hai đứa tôi. Thôi về, tôi dứt khoát. Bọn tôi bách bộ dọc hàng cây xà cừ, vửa đi vửa run. Đang dảo bước thì ở một gốc cây xà cừ khác bóng một cô nàng xổ ra, giọng thanh thanh, đi không anh? Đi đâu? Tôi đáp vội. Biết rồi còn hỏi, em lấy rẻ thôi. Giọng cô nàng gấp gáp. A, đây mới là thứ chúng tôi cần tìm. Bao nhiêu? Tôi hỏi. Nhanh hay chậm? Nhanh. Mình anh hay cả hai? Cả hai. Tiền phòng hai anh trả nhé? Không, vọt rào bên mé sông. Cũng được, sinh viên phải không? Cho em xin 3 chục. OK, xong! Ngắm kỹ cô nàng qua đèn đường vàng vọt trước khi đủn đít vượt rào qua mé sông. Trẻ lắm, chạc tuổi bọn tôi là cùng dù son phấn có làm cho dày dạn. Cũng chẳng để ý rằng có đẹp hay không bởi cơn sợ chưa qua mà cơn sướng lại sắp đến nên quýnh quáng bỏ mẹ hehehe. Thằng Lún Phún cởi cái áo trắng tinh khôi làm giường. Nó vén lá khô, bẻ cành mục dọn được cái bãi rất vừa mắt. Tấm áo trắng phau trải lên sáng cả một góc giời. Nó tồng ngồng giục cô nàng, tụt ra đi, chờ gì nữa. Khiếp, trông cái kỹ thuật cởi áo tụt quần kia mà tôi thầm ngưỡng vọng, nó nhanh, điệu đà và không nhọc nhằn như cách tôi tụt xịp phe phẩy đi ị buổi trưa hè. Bóng cô nàng trắng xóa, đổ ụp bên mé sông. Tôi vưỡn mặc nguyên bộ thư sinh chêm cả nét phong tình ngồi chồm hỗm trên đầu chờ đến lượt. Thằng Lún Phún khèng khẹc thở, rồi dập phèn phẹt như máy khâu, tư thế cổ điển trai trên gái dưới. Cô nàng cũng loe ngoe ú ớ a a. Tôi ngồi xem thôi mà chả biết giời đất giăng sao, chỉ thấy rặng cây lao xao rồi quay tít. Và tôi đang đu với bồng bềnh. Chỉ đến khi thằng Lún Phún mặc quần đá vào chân tôi thì mới tỉnh. Nó vừa nói vừa thở, giọng hồng hộc, đến lượt mày. Bất giác tôi sờ tay xuống đũng quần, một mớ ướt át, nhầy nhụa đang tuôn chảy. Tôi lẩm bẩm, ra mẹ nó mất rồi. [Hết]