chiều nay nghe tin anh LƯƠNG về... lòng bỗng thấy vui lạ. Anh LƯƠNG là con của bác VÍ - anh đi làm xa nhà 1 tháng anh mới về thăm 1 lần. Lần nào gặp anh tôi cũng thấy vui - vì anh và tôi khá là hợp nhau. Ngày anh về tôi vui lắm, nói cười tít mắt. Nhớ tháng trước anh đi, có dặn là tháng này anh đi hơi lâu. Mà đúng là lâu thật, tôi mong anh về như trời hạn mong mưa. Tôi nhìn anh LƯƠNG về lần này có vẻ gầy đi nhiều. Nhìn anh tôi thật xót xa. Tối 2 anh em ngồi trước hiên nhà -anh nằm võng hút thuốc ... ánh mắt nhìn xa xăm. - Thế anh THƯỞNG không về chung với anh sao? - Tôi hỏi. Anh nhìn tôi thở dài và im lặng. Chú biết rồi còn phải hỏi. Anh THƯỞNG ít về thăm nhà lắm, có khi cả năm anh mới về 1 lần, có khi anh không về. Anh Thưởng là anh em cùng mẹ khác cha với anh Lương mà anh có vẻ chảnh ,không hòa đồng với anh em lắm. - Dạo này bác NỢ hay nhắc anh lắm, bác ấy trông anh suốt. Tôi nói - Uh, anh biết rồi anh sẽ ghé thăm bác ấy. Anh vừa phả khói thuốc vừa trả lời. Có đôi lần anh LƯƠNG đi lâu quá, sợ nhà mong nên nhờ anh bạn tên ỨNG về báo tin, mà thường thì chỉ khi ốm quá anh LƯƠNG mới nhờ anh ỨNG báo tin về. Có đôi lần tôi thắc mắc thì anh LƯƠNG nói 2 người làm chung chỗ, lại chung vị trí nên đổi nhau, mỗi lần anh ỨNG về thì anh LƯƠNG dù ốm cũng phải cố làm thay. Thế nên tháng nào anh ỨNG về qua nhà báo tin là tháng đó anh LƯƠNG nom tiều tụy hơn hẳn, tôi lại thương anh thắt ruột - Anh về nhà mấy hôm rồi anh lại đi - kỳ này anh không ở lâu được. Anh nói Tôi không trả lời ... ánh mắt nhìn xa xăm ... ngoài kia trời vẫn tối đen như mực ...
Tình cờ đọc một bài viết nói về lương tháng. Ý tưởng viết rất hay, thế nhưng nội dung hơi bị rầu rĩ. Nên hôm nay mạn phép cover lại cái nội dung của bài viết đó theo một hướng nhìn tích cực hơn và khởi sắc hơn. Nếu tác giả của bài viết gốc có thấy nội dung giống ý tưởng của mình thì cũng đừng giận nhé . Trong bài viết này có ẩn dụ vài điều muốn nhắn nhủ tới các bạn. Hơi khó hiểu nhưng cũng rất muốn các bạn suy ngẫm cho bản thân. Mời các bạn đọc và suy ngẫm... CHIỀU NAY BÁC LƯƠNG VỀ!... Sáng nay Bác Lương gọi điện, bảo chiều Bác ghé nhà chơi. Tôi mừng ra mặt, tôi quý Bác lắm, Bác là người từng trải, vốn sống rất nhiều lại có giọng nói nhẹ nhàng, nên hầu như ai cũng yêu quý Bác. Vừa về tới là tôi lại bắt Bác ngồi hàng giờ để kể những câu chuyện cuộc đời Bác, nó cho tôi nhiều bài học quý báu mà không phải ai cũng có cơ hội nghe. Bác bảo, tuổi trẻ có sức khỏe, có nhiệt huyết, có đam mê,... phải biết sống hết mình. Nhưng cũng phải biết tích góp, hoạch định cho tương lai sau này,... đó mới là cách sống thông minh. Tôi rất thích một câu Bác nói: "Nếu không được làm thứ mình thích, vậy thì hãy biến thứ mình làm thành cái mình thích." Dù ở bất cứ mồi trường làm việc nào, hãy cố gắng cống hiến sức trẻ của mình. Ắt một ngày sẽ được đền đáp xứng đáng... Nói một hồi Bác bỗng hỏi: - Ủa, dạo này con hay giao du với thằng Ứng lắm phải không. Rồi Bác làm mặt giận, tôi vội vàng, lóng ngóng định thanh minh thì Bác lại bảo: - Bác đùa thôi, ai cũng có cái hay để mình học hỏi. Nhưng thằng Ứng nó là dân ăn chơi, cái gì hay thì con học hỏi,... Chứ đừng bắt chiếc nó rồi sa đọa vào tệ nạn rồi lại làm khổ Cha, khổ Mẹ .Chú Ứng là em trai của Bác Lương, chú nổi tiếng là dân ăn chơi ở đất Sài Thành. Chú giỏi kinh doanh nhưng cũng nhiều tật lắm. Chú không hợp tính với Bác Lương nên mỗi lần Bác Lương về nhà tôi chơi thì Chú lại không về và ngược lại... Thằng Nợ con trai Chú Ứng, nó được thừa hưởng tài kinh doanh của Ba nó, nhưng cũng thừa hưởng luôn cả tính ăn chơi. Mỗi lần nó về nhà tôi chơi là Ba tôi lại cấm tôi không được tụ tập đi chơi với đám bạn của nó. Nhưng bản thân tôi thấy nó cũng có rất nhiều thứ để tôi học hỏi. Ví như việc kinh doanh, tôi phải học hỏi nó rất nhiều... Ngồi với Bác Lương được hơn tiếng đồng hồ, Bác nói: - À, hôm nay Thưởng nó cũng về chơi đó, kìa... nó tới rồi kìa. Nói rồi Bác ra vườn cây sau nhà nói chuyện với Ba tôi. Anh Thưởng là con trai Bác Lương. Anh là một người phải nói là "Văn võ song toàn". Tôi với Anh hợp tính nhau lắm, mỗi lần về chơi là tôi với Anh ngồi lai rai tới khuya mới chịu đi ngủ. Lần nào Anh về Anh cũng dặn tôi: "Phải biết cống hiến và dốc sức cho tổ chức mình làm việc. Mỗi người sẽ có thế mạnh riêng, phải biết tận dụng và phát triển nó. Điều quan trọng là không được đố kỵ với đồng nghiệp. Phải biết tiếp thu và học hỏi cái hay cái tinh túy của người khác, đừng nên ghen tỵ với những thứ mà họ nhận được. Vì đó là phần thưởng xứng đáng cho công sức của họ... Và rồi mình cũng sẽ được nhận phần thưởng đó..." Trời về khuya, hai Anh Em tính đi ngủ. Rồi Anh vỗ vai, anh nói: - Ráng làm việc cho tốt... Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười... Trong lòng thấy vui lạ... (sưu tầm).